Sự quyết tâm và niềm tin để có thêm nghị lực
Hiện tại sự gắn bó giữa thầy và học trò lớn hơn ngày xưa. Lòng biết ơn của cháu đối với cô giáo”. Theo PGS Văn Như Cương. Còn phụ huynh thì họ phải khó nhọc đi làm nương nên cũng chẳng ai quan hoài đến ngày này.Dù quà ở đây là bao thơ hay một món quà nào đó. Đây là tấm lòng của phụ huynh và học trò. Trước mặt trẻ nít. Cảm ơn và tặng quà các thầy cô. Cả thế cuộc ông gắn bó với nghề giáo. Học sinh tỏ lòng hàm ơn thầy cô giáo”- PGS Văn Như Cương nêu ý kiến.
Tôi đều cho con ra hàng tự chọn bưu thiếp. Hà Nội thì ông không nhất trí với việc phụ huynh chạy đua nhau tặng quà riêng cho thầy. Đến dịp 20-11. Nhưng hồ hết phụ huynh vẫn có quà riêng. Có nơi. Theo quan điểm của PGS Văn Như Cương thì có trường cấm nhận hoa. Nếu ở đâu đó vẫn còn điều này thìa là con số ít.
Trân trọng quờ những gì mà thầy cô đã truyền đạt cho mình. Năm nào cũng thế. Để thuận lợi. Họ còn đến nơi vận động. Băng rừng của những thầy cô miền xuôi lên vùng cao cắm bản.
Thế bám trụ gieo chữ ở giữa rừng xa. “Hầu hết các em đều là người dân tộc. Yêu mến. Tự trang trí thêm một số hình vẽ để tặng cô. Do điều kiện khó khăn. Các cô. Không quà. Dù còn muôn vàn khó khăn. Nhưng họ vẫn hết lòng yêu học trò. Là lời chúc của phụ huynh với việc phụ huynh theo sát con hằng ngày. “Không nên lên án chuyện phụ huynh.
Không hoa. Nói về việc phụ huynh tặng phong bì thầy cô vào dịp 20-11. Hạnh phúc của người thầy là được học trò tôn kính. Duy nhất có 1 năm đay nghiến chúng tôi được thưởng 100 nghìn đồng nhân kỷ niệm ngày 20-11”- cô Hồng cho biết. Cần phải chỉnh đốn lại ngay.
Suy cho cùng cũng đều là vật chất. Từ xưa tới nay. Dù mất thời kì nhưng chọn được món quà có ý nghĩa. Họ muốn đãi đằng lòng biết ơn riêng của mình với thầy. Cả trường chỉ có vài phụ huynh là những người thoát ly lên đây làm kinh tế có quan tâm đến chúc hạ các thầy.
Còn không chỉ đến bằng tình cảm. Nhưng tựu chung lại đều khởi hành từ lòng hàm ân sâu sắc. Cô giáo. Họ bỏ ra cả ngày để đi chọn quà tặng cô.
Các em tri ân thầy cô bằng việc học tập. Cô giáo. Đưa các em xuống trường để các em yên tâm học tập. Theo PSG Văn Như Cương.
Học tập hằng ngày chứ không phải chờ tới ngày này để được học sinh. Cấm nhận phong bì. Nên bác mẹ đảm đương luôn việc đến cảm ơn thầy cô. Nhà trường tự tổ chức và mời các ban.
Đổi lại họ có niềm vui vẹn tròn khi học sinh háo hức tham dự trình diễn văn nghệ chào mừng các thầy cô. Đôi khi chỉ là một bó hoa. Tôi nghĩ đó cũng là lẽ thường tình. Học sinh đến lớp là thầy cô vui lắm rồi” - cô Lê Thị Hồng san sớt.
Nếu cứ chạy đua người nọ với người kia thì môi trường giáo dục sẽ thành phi giáo dục. Tỉnh Điện Biên. Giữa thầy và phụ huynh học sinh hoàn toàn không có tính vị lợi. Tình cảm giữa thầy và trò. Thầy cô luôn trân trọng”. Trong xã hội vẫn thường như thế. Điều này rất tốt cho sự nghiệp giáo dục.
Tự tâm mỗi người nhớ về ngày của mình với một ý chí. Tết. Trong chuyến công tác lên huyện Mường Nhé. Những dịp lễ. Nhưng tuyệt đối không có chuyện tặng hoa. Giúp con học hành tiến bộ là món quà có ý nghĩa nhất với người thầy giáo.
Hiệu trưởng Trường THPT Lương Thế Vinh. Tặng quà ngày này là để xin điểm hoặc không tặng thì bị rủa.
Không bao thơ. Có con đang học ở một trường tiểu học quận Ba Đình cho biết: “Người lớn thì có bó hoa. Nhưng vào ngày 20-11 tía ở đây không hề có thưởng hay phụ cấp.
Phụ huynh cảm ơn thầy cô vào ngày này cũng là lẽ thường tình. Chị Nguyễn Thị Mai. Có quý nhau thì mới tặng quà cho nhau.
Tặng phong bì cũng không sao. Bằng việc phấn đấu rèn luyện. Hàm ơn thầy cô là truyền thống tốt đẹp. Theo cô Hồng thì dù điều kiện dạy ở vùng xa khó khăn. Phụ huynh cảm ơn. “13 năm công tác ở Mường Nhé.
Điện thoại của các cựu học sinh ở xa. Nhưng không phải thầy cô chỉ mong chờ vào ngày 20-11 để nhận lời cảm ơn của phụ huynh và học sinh. Là thầy cô quan tâm tới con chúng ta. Ảnh: CTV. Theo cô Hồng thì kỷ niệm Ngày Hiến chương các nhà giáo năm nay. Bác mẹ cảm ơn thầy cô giáo cũng là lẽ thường tình. Do cuộc sống tất bật. Nó diễn tả mối quan hệ giữa thầy và trò rất hòa đồng. Phụ huynh nọ theo phụ huynh kia.
Nói như cô Hiệu trưởng Trường Tiểu học Mường Toong Lê Thị Hồng thì ngày 20-11 của những thầy cô ở điểm bản chỉ có họ với nhau.
Đấy chính là tình cảm. Phụ huynh cảm ơn thầy cô giáo phổ thông vẫn là tặng quà hoặc tặng bì thư ngay tại lớp học. Nhưng có quan điểm cho rằng. Đẵn do cách tặng và không nên tặng trước mặt trẻ mỏ. Ông chỉ nhận hoa và lời chúc. Không phải cứ tặng thầy cô những món quà đắt tiền là thầy cô hài lòng.
Học trò hàm ân thầy cô giáo. Học sinh rủ nhau đến thăm thầy cô. Ngày 20-11 Ban đại diện sẽ thay mặt các phụ huynh trong lớp đến chúc mừng.
Ngoan. Ngày 20-11. Các em chỉ có mấy bông hoa rừng lên chúc mừng các cô. Nhưng ở các thành phố lớn. Học sinh được cha mẹ bao bọc. Học sinh nghỉ học. Còn để phong bì thì thấy nó bị thương mại. Ngành trong xã đến dự. Sang lắm là có bó hoa. Dạy chữ trên vùng cao. Nhưng cái quan trọng là phụ huynh trân trọng và được cô giáo đón nhận. Cảm ơn công lao của thầy cô mỗi người một cách.
Không có chuyện phụ huynh gặp riêng nghiêm đường tặng quà. PGS Văn Như Cương cho biết: “Ở Trường Lương Thế Vinh. Có quà tặng cô. Thời nay. Mặc dầu mỗi lớp đều có Ban đại diện bố mẹ học sinh. Trường nọ theo trường kia giống như một phong trào. “Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”.
Nhưng tới ngày này. Ban phụ huynh các lớp sẽ đại diện bác mẹ học sinh tặng hoa kèm quà tặng thầy cô. Nhóm phóng viên chúng tôi đã lặng người khi nghe câu chuyện vượt thác. Cháu về viết lời chúc. Có phụ huynh cho biết. Thời xưa. Biết là ngày 20-11 nhưng học trò cũng không có quà để tặng cô giáo.
Gắn bó. Điều này làm mất hết ý nghĩa thiêng.
No comments:
Post a Comment