Hồ Pờng mừng lắm, anh chạy như bay về nhà khoe mảnh vải với vợ
Chứ em, đàn bà mặc thế người ta lại chê cười anh là không lo cho em". Rồi bộ đội từ dưới xuôi hành binh lên lập căn cứ kháng chiến. Chúng tôi theo lệnh của Hồ Pờng vừa đánh trả tàu bay địch, vừa tìm cách bắt tên phi công.
"Người Vân Kiều chúng tôi đã đánh giặc như vậy đấy" - Hồ Trung Hiếu chấm dứt câu chuyện. Ông Hồ Thanh, 61 tuổi, một già làng người Vân Kiều đã từng là dân quân xã Vĩnh Khê dự đuổi bắt tên phi công Mỹ nhảy dù ngày hôm ấy có mặt kể lại rằng: "Hôm đó, chúng tôi đang trực ở trận địa thì thấy một chiếc F4 của Mỹ bị quân dân Quảng Bình bắn hạ đang bốc cháy rơi xuống.
Cao su tiêu điều của đồng bào Vân Kiều, xã Vĩnh Hà. Cùng với chiếc máy bay rơi là một cái dù được bung ra lửng lơ trên bầu trời. Lại tiếp chuyện chỉ huy các đơn vị dân quân của Vĩnh Khê, Vĩnh Ô, Vĩnh Hà kiêu dũng tranh đấu đánh trả tàu bay và biệt kích Mỹ.
Các ông Tóc Bối, Hồ Tá, Hồ Niệc, Hồ Pức, Hồ Hăng, Mai Văn Xăng. Váy của em rách hết rồi kìa!". Tôi đã không trò chuyện được với cụ vì cụ đã không còn nghe được, nói được. Bởi một lẽ rất giản đơn: Cũng như các ông Tóc Bối, Hồ Tá, Hồ Niệc, Hồ Pờng, Hồ Hăng, Mai Văn Xăng. Tôi đâu ngờ được rằng, cuộc vây bắt tên giặc lái Mỹ ba mươi tư năm trước ngay từ những giây lát trước nhất đã trở thành trận đấu tranh quyết liệt, không cân sức giữa các đội viên dân quân Vân Kiều với lực lượng Không quân Mỹ.
Ông Tóc Bối quy tụ trai tráng Vân Kiều trong quơ các bản làng lại rồi thành lập đội vũ trang, trang bị giáo, mác, cung, nỏ. Chuyện kể nào về thành tích, chiến công của họ cũng thấm đẫm thương tình và thoảng màu sắc huyền thoại.
Cụ kể nhiều về các ông Tóc Bối, Hồ Tá, Hồ Niệc. Ai đến chơi nhà cụ, cụ cũng đem chuyện người Vân Kiều quê cụ đánh giặc năm xưa ra kể cho nghe. Rồi sau này, ông Hồ Ray trở nên Bí thư Huyện ủy huyện Hướng Hóa, Trưởng ban Dân tộc và Miền núi tỉnh Bình - Trị - Thiên trước đây và tỉnh Quảng Trị sau này.
"Trong số năm người ấy, tôi thương Hồ Pờng nhất" - Già Thanh cất giọng ngùi ngùi - "Đời anh ấy khổ từ tấm bé, cho đến lúc hy sinh chưa từng biết sung sướng là gì". Người đàn ông ấy không ai biết tên, chỉ thấy gọi là ông Tóc Bối. Ông Hồ Ray có người con gái là chị Hồ Thị Hồng từng là Chủ tịch Ủy ban quần chúng huyện Đakrông và là đại biểu Quốc hội khóa X. Vậy rồi, ở một bản thuộc xã Vĩnh Khê có một người đàn ông Vân Kiều can đảm đứng lên kêu gọi quần chúng đi theo Việt Minh chống Pháp.
Ở xã Vĩnh Hà cũng có các ông Hồ Pức, Hồ Hăng, Mai Văn Xăng đứng ra kêu gọi dân chúng đánh giặc Pháp. Rút cuộc, Tiểu đội dân quân xã Vĩnh Khê đã có quơ năm người trúng đạn địch hy sinh. Và vợ Hồ Pờng, Hồ Thị Mỵ cũng chỉ có độc nhất vô nhị một cái váy (xân).
Các ông Hồ Tá, Hồ Niệc, Hồ Hăng, Mai Văn Xăng sau này đều trở thành những cán bộ cốt lõi của hai xã Vĩnh Ô, Vĩnh Khê. Thế là chúng tôi ôm súng vọt lên nhằm hướng cái dù mà băng rừng vượt suối tiếp cận đến. Ông còn kêu gọi người Vân Kiều không tiếp tế lương thực cho Pháp, không đi lính cho Pháp.
Ở đấy còn có ảnh Bác Hồ và những tấm huân chương, huy chương Nhà nước tặng cụ. Tiếng ông nói vang như chiêng, rền như sấm. Cả quãng đời tuổi xuân đã dự đấu tranh và phục vụ đấu tranh ở đây, ngay chính trên mảnh đất miền Tây Vĩnh Linh này.
Đúng là một thằng phi công Mỹ từ phi cơ nhảy dù. Bọn Pháp sợ lắm! Chúng một mặt treo giải thưởng cho ai giết được ông, một mặt lùng sục tìm bắt ông. Từ ngày cưới Mỵ, đã bốn mùa rẫy trôi qua rồi mà vợ anh chưa từng được may một chiếc váy mới.
Ông Hồ Ray cũng theo cậu mình tham dự kháng chiến và hoạt động cách mạng ngay từ những ngày ấy. Họ phải ăn rau rừng, măng tre trừ bữa quanh năm. Hồ Pờng chỉ vào chiếc váy vợ đang mặc, nói: "Em đưa chiếc váy em đang mặc cho anh, anh sẽ sửa nó lại thành chiếc khố của anh".
". Còn tóc ông thì để dài bối thành bối sau gáy nên mới có tên gọi là ông Tóc Bối. Và giờ trong hòa bình thì chính họ lại là những người đang đi đầu trong phát triển sản xuất xây dựng quê hương làng bản. Cả gia đình sống trong một túp lều nhỏ. Qua anh Hiếu, tôi còn được biết thêm: Ông Tóc Bối sau này đã trở nên Chủ tịch Ủy ban kháng chiến trước tiên của hai xã miền núi Vĩnh Khê, Vĩnh Hà và là cậu ruột ông Hồ Ray.
Tàu bay của Mỹ cũng chọn vùng rừng núi Vĩnh Linh làm đích ném bom để cắt đứt con đường Trường Sơn tăng viện cho tiền tuyến lớn của ta. Tiểu đội trưởng Hồ Pờng ra lệnh cho chúng tôi đuổi bắt tên phi công. Trở lại hội sở Ủy ban nhân dân xã, tôi hỏi Hồ Trung Hiếu về trường hợp hy sinh của Liệt sĩ Hồ Xa Rảng.
Anh rất thương vợ nhưng vì anh quá nghèo. Năm người ấy là Hồ Xa Rảng, Hồ Xà Noàn, Hồ Xa Lả, Hồ Thị Phòng và Tiểu đội trưởng Hồ Pờng. Cụ Hồ Pức đã hơn một trăm tuổi và đã yếu lắm rồi! Theo người thân cụ cho biết thì cách đây một năm, cụ vẫn còn rất khỏe và rất minh mẫn. Bà con Vân Kiều từ rừng sâu trở về làng bản tăng gia sinh sản, che chở cho lính, du kích đánh giặc. Rồi ở xã Vĩnh Ô có một đội vũ trang do hai ông Hồ Tá, Hồ Niệc chỉ huy ra đời.
Đang vui, chợt Hồ Pờng xịu mặt lại khi anh nhận ra chiếc váy vợ đang mặc có tới năm miếng vá
Nhà Hồ Pờng nghèo lắm; nghèo đến nỗi Hồ Pờng chỉ có 1 cái khố (xlair) độc nhất vô nhị. Quân Pháp đi đến đâu là đốt nhà, cướp của, giết người đến đấy.
Trong chuyến lên miền Tây Vĩnh Linh lần này, tôi còn được nghe kể nhiều chuyện về các anh, các chị Hồ Xan, Hồ Rường, Hồ Lâm, Hồ Phong, Hồ Nhường, Hồ Chường, Hồ Trai, Hồ Thị Lanh. Chị Mỵ kinh ngạc: "Thế còn anh lấy gì mà may khố? Khố của anh cũng có cái nào còn lành lẽ đâu". Người Vân Kiều từ già, trẻ, gái, trai đều phải bỏ làng bản, ruộng đất sống chui lủi, lén lút trong rừng sâu. , Tất tật họ đều là người Vân Kiều, là dân nước Việt Nam, là người mang họ Bác Hồ.
Đội vũ trang của các ông Tóc Bối, Hồ Tá, Hồ Niệc, Hồ Pức. Cả núi rừng miền Tây Vĩnh Linh đâu đâu cũng có hầm chông, bẫy đá. Do người Vân Kiều dựng lên chờ quân Pháp đến. Đến đoạn nào cảm động, cụ thường ôm mặt khóc.
Hồ Pờng giảng giải: "Anh là đàn ông, cái khố có rách một tẹo cũng chẳng sao. Quân Pháp không còn ngang nhiên càn quét, lùng sục như trước nữa. Chừng nửa năm sau, trong một lần Hồ Pờng đi làm rẫy thì gặp một toán biệt kích do tên Nguyễn Văn Tỏ và Nguyễn Văn Biển cầm đầu từ Quảng Bình vào, đang tìm đường ra sông Bến Hải để trốn vào Nam.
Tác giả và ông Mai Văn Dĩa, Bí thư Đảng ủy xã Vĩnh Hà. Hồ Pờng cầm mảnh vải trao cho vợ và nói: "Em lấy mảnh vải này may lấy chiếc váy mới mà mặc. Vợ chồng Hồ Pờng ngày đó có đứa con trai ba tuổi.
Chị Mỵ cũng rất mừng vì thấy chồng mình sắp sửa có chiếc khố mới. Hồ Pờng đã mưu trí lừa địch, bảo vợ xem chừng rồi tắt rừng chạy về báo với xã đội kịp thời đuổi theo bắt được chúng. Cả một vùng rừng núi chìm ngập trong biển lửa. Có một lần, một anh quân nhân người Kinh thương cho một mảnh vải màu xanh để may tấm khố mới.
Rồi họ lại cùng nhau xây dựng quê hương. Tôi nhìn lên và nhận thấy hai giọt nước lăn ra từ khóe mắt Hồ Trung Hiếu.
Ông Hồ Tá có người con trai là ông Hồ Trường đang làm Chủ tịch Hội dân cày xã Vĩnh Ô và ông Mai Văn Xăng cũng có người con trai là ông Mai Văn Dĩa đang làm Chủ tịch Ủy ban quần chúng.
Theo anh Hồ Trung Hiếu, ngày xưa khi giặc Pháp còn xâm lăng, chúng cho quân đi càn quét, sạo sục, tìm bắt cán bộ Việt Minh từ dưới xuôi lên đây ẩn nấp hoạt động ở vùng núi này.
Trận vây bắt kéo dài gần hai giờ đồng hồ mới kết thúc. Bọn Mỹ trên máy bay cũng phát hiện thấy chúng tôi. Đồng bào Vân Kiều giấu giếm, bảo vệ và đi theo ông chống lại Pháp ngày càng đông.
Hai năm sau, Hồ Pờng hy sinh nhưng câu chuyện cảm động về mảnh vải và tình cảm của vợ chồng anh thì còn sống mãi trong lòng mỗi người dân Vân Kiều. Chúng một mặt bắn phá dữ dội để cản đường, một mặt chọn thời cơ để cứu đồng đội. Ông Tóc Bối nổi danh là người khỏe mạnh và thạo cung nỏ.
Hồ Pờng nói mãi chị Mỵ mới đồng ý trao chiếc váy rách của mình để lấy mảnh vải may chiếc váy mới. Riêng ông Hồ Hăng còn là Khu ủy viên Khu ủy Vĩnh Linh và là một trong ba thành viên của đoàn đại biểu Quốc hội khóa III của Vĩnh Linh. # Xã Vĩnh Hà. Chúng cho đủ loại tàu bay gồm hơn chục chiếc bay đến vây quanh khu vực tên phi công vừa nhảy dù xuống.
Anh hiểu đây là chiếc váy còn lành lặn nhất của vợ mình. Chân mày và râu ông rất đen và rậm. Chị Mỵ lắc đầu nguầy nguậy: "Không được đâu, người ta cười chết!". Không ngờ bọn Mỹ cũng nhận được điện cầu cứu của tên phi công.
Người Vân Kiều đồn nhau rằng: Ông Tóc Bối có khổ người rất cao to, lực lưỡng, khuôn mặt rất khôi ngô, phương phi. Họ là những người Vân Kiều mang họ Bác Hồ - những người trong chiến tranh đã từng là bộ đội, dân binh, thanh niên xung phong.
Cụ rất ít nói về người con trai của cụ, Liệt sĩ Hồ Xa Rảng. Nguyễn Ngọc Chiến Email Print Góp ý.
Quành đảo, ném bom, bắn rốc két. Rừng núi Vĩnh Linh tiếp giáp với sông Bến Hải, trở nên cứ kháng chiến và cũng là nơi giặc Mỹ tung bọn biệt kích, thám báo từ Lào sang, từ Nam ra hoạt động chống phá ta. Còn ông Hồ Pức có một người con liệt sĩ là anh Hồ Xa Rảng, dân binh xã Vĩnh Khê hy sinh ngày 2-7-1968, trong khi làm nhiệm vụ đuổi bắt phi công Mỹ nhảy dù.
Luyện tập quân sự đánh lại Pháp. Rồi thì F4, AD6. Nhưng tấm bằng sơn hà ghi công cấp cho gia đình cụ lại được cụ treo ở nơi trọng thể nhất trong nhà.
Già Hồ Thanh lặng im nhìn ra xa. Trực thăng thì bay sát ngọn cây bắn đại liên như vãi trấu ra xung quanh. Người Vân Kiều đã đi theo Đảng, theo cách mệnh cho đến ngày kháng thắng lợi lợi. Thì thoắt ẩn, thoắt hiện, đánh cho quân Pháp nhiều trận tơi tả.
No comments:
Post a Comment